Em gái kính cận ngây thơ hóa dâm nữ khi thấy con bự trước mặt

Thư đứng cạnh, chiếc áo khoác mỏng màu xám trùm qua vai run rẩy, đôi chân trần lạnh buốt áp sát vào nhau, mái tóc rối bù xõa xuống che đi đôi mắt đỏ hoe còn đọng nước, lòng cô nặng trĩu như mang theo cả cơn bão từ công viên về đây. Anh quay sang Thư, giọng trầm ấm pha chút khàn đục: “Em yêu, không sao nữa đâu, em yên tâm, anh ở đây rồi.” Anh bước tới, đôi tay rắn chắc ôm lấy cô từ sau, hơi thở nóng hổi phả vào gáy cô, bàn tay luồn qua lớp áo khoác mỏng, miết nhẹ lên eo cô, “Đừng sợ nữa, em.”
Thư giật mình, hơi ấm từ anh làm cô run lên, nhưng cơ thể cô lại đáp ứng theo cách không ngờ. Lòng cô vừa sợ vừa ám ảnh ký ức phòng khám – ánh đèn trắng lạnh, bàn tay Nam miết lên lồn cô, giọng hắn thì thầm: “Em ướt quá, Thư” – và lồn cô bất giác rỉ nước, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, nóng ran giữa hai đùi. Vài ngày trôi qua, sáng ngày 1 tháng 12 năm 2025, ánh nắng yếu ớt xuyên qua khe rèm, gió lạnh lùa vào làm căn nhà rung lên từng đợt.