Nhân trần cùng em tạp vụ đít bự mỗi khi vợ đi vắng

Anh lấy điện thoại, nhắn bạn thân – Tuấn, làm IT: “Tuấn, mày kiểm tra giúp tao số điện thoại này, bác sĩ phụ khoa, tao nghi có gì đó.” Tuấn trả lời ngay: “OK, để tao tra, mày nghi vợ hả, từ từ tìm hiểu kẻo nhầm.” Hoàng siết tay, “Tao không muốn nghi Thư, nhưng tao phải rõ, cảm ơn mày.”
Chưa đầy một tiếng, Tuấn gọi lại, giọng ngập ngừng: “Hoàng, số này không có gì lạ, nhưng tao thấy tin nhắn cũ từ số đó tới vợ mày, nội dung bị xóa, chỉ còn thời gian gửi, mấy ngày trước thôi.” Hoàng lạnh người, tay siết chặt điện thoại, “Cảm ơn, tao tự xử lý,” rồi cúp máy. Mình không thể để hắn thao túng mãi.” Điện thoại rung, tin nhắn từ số lạ: “Thư, anh Nam nói em chọn đi, ngoan ngoãn nghe lời hay mất tất cả.” Thư run, không trả lời, chỉ ôm con chặt hơn, mắt nhòa lệ. Hoàng bước tới, ôm cô từ sau, hơi thở anh phả vào tóc cô, “Vợ, anh không thích em giấu anh, nói thật đi, chuyện gì đang xảy ra?” Thư cứng người, mùi nước hoa quen thuộc của anh làm cô muốn khóc, “Dạ, không có gì, anh đừng lo,” nhưng mắt cô nhòa nước, lòng giằng xé: “Nói thật thì sợ mất anh, giấu thì không yên, mình phải làm sao?” Hoàng buông cô, lấy áo khoác, giọng lạnh: “Anh ra ngoài chút, em nghỉ đi,” rồi bước ra cửa, không ngoảnh lại.